0
Your Cart

♡ Tuổi Thơ Khối Pháp Song Ngữ ♡

tuổi thơ khối pháp song ngữ

Chào các bạn!

Đây không phải là bài viết của mình, nhưng hiện bài gốc đã không còn tồn tại nữa. Mình viết lại để thay mặt bạn lưu giữ tiếp tuổi thơ và những câu chuyện thật đẹp của khối Song Ngữ Pháp – Việt.

Tuổi thơ của mình gắn liền với một chú ếch màu xanh nhạt, chú ếch đó đi theo từng câu chuyện, từng bài hát mà mình được học, chú ếch nhảy múa trong từng trang sách màu trơn láng, thơm cái mùi giấy đặc trưng. Chú ếch trong quyển sách “Il était une petite grenouille”. Thế là một thế giới mở ra với một cô bé 6 tuổi.

Câu chuyện thứ 1: Un pays blanc (Cậu bé Tourloublanc và thế giới màu trắng)

Ở thế giới đó chỉ toàn màu trắng: ngôi làng trắng, những cái cây màu trắng, và dĩ nhiên Tourloublanc của mình cũng màu trắng. Một hôm, cậu bé được ông gió mang đi đến một xứ sở khác, xứ sở sắc màu. “Au pays des couleurs, il y a des oiseaux bleus et un lion jaune, des poissons rouges et un crocodile vert.“ “Ở xứ sở màu sắc, có những chú chim xanh và sư tử vàng, những chú cá đỏ và cá sấu màu xanh lá cây.” Mà một hôm xuất hiện một con chim đen chôm hết màu đắp lên người nó xong bỏ trốn, thế là Tourloublanc và các bạn thú phải đi đòi màu sắc về lại. Con chim rũ hết lông màu rớt xuống, Tourloublanc lượm lông mang về xứ sở trắng của mình phân phát cho mọi người, và từ đó cậu bé không còn tên Tourloublanc nữa mà là Tourlou de toutes les couleurs. Đó là bài học đầu tiên, mình học về màu sắc, và màu đầu tiên mình học là trắng. Bài hát tiếng Pháp đầu tiên mình hát, là về xứ sở màu trắng. Bạn biết không, mình mất rất nhiều thời gian để có thể đọc được cái từ đơn giản đó: BLANC.

Câu chuyện thứ 2: Une maisons des musiciens (Ngôi nhà có cây đàn piano bị bệnh)

Trong ngôi nhà có 2 đứa trẻ, Nicolas và Pauline. Nicolas là một cậu bé hiếu động, chỉ thích chơi đá banh, và đàn piano thì rất kinh dị (mình vẫn còn nhớ tiếng băng cassette lúc Nicolas hành hạ cái đàn, kêu rất ghê, cái giường cái ghế cái bàn cái thảm đua nhau kêu tui đau đầu đau tai đau lưng quá bla bla). Pauline thì khác, đàn rất hay và yêu piano. Và sau khi trải qua chuỗi ngày bị hành hạ cùng cực thì cây đàn piano bị bệnh. (Chậc, chắc là tâm bệnh.) Sau đó thì cả nhà mời Docteur Pipo đến để chữa bệnh cho piano. Mà bác sĩ Pipo cũng có bài hát giới thiệu về ổng hay lắm: “Je suis le Docteur Pipo Pipo, je répare les pianos. Piano piano écoute-moi, parle-moi, réponde-moi.” Nhưng cuối cùng sau khi sửa chữa bệnh tình không thuyên giảm, cây đàn cũng chẳng trả lời trả vốn gì với ổng hết, âm nhạc cũng không còn. Piano bị mang lên cất trên gác xép, cô đơn. Piano buồn, khóc thút thít: “Je suis seul, je suis triste, tout est noir. Ici, je n’ai pas d’amis, je n’ai pas de musique, je n’ai pas de chanson. Il n’y a pas de violon, pas de tambour, pas d’accordéon. Je voudrais encore jouer, je voudrais encore chanter, je voudrais encore écouter la chanson de Pauline.” Truyện này mục đích để mình học được tên các loại đồ vật trong nhà, dao muỗng nĩa thảm bàn ghế đàn hát. Học cả tình yêu âm nhạc, tình yêu dành cho các đồ vật tưởng như vô tri nhất. Bởi vì cuối truyện, cây đàn piano đã được các bạn bè bàn ghế mang từ trên gác xuống, bỗng dưng nó khoẻ lại và lại phát ra tiếng nhạc réo rắt khi Pauline đàn. 🙂 Còn Nicolas thì hình như cũng hết phá luôn.

Câu chuyện thứ 3: Un coucou dans la pendule (Mình hay gọi là Lucy và Monsieur Lampion hơn)

Chuyện kể về cô bé Lucy cứ đêm đêm là nghe tiếng ông Lampion xách ngọn đèn đi ngoài đường hát ru trẻ con ngủ. Monsieur Lampion hát rất hay, bài hát rất êm ả: “Petit enfant, écoute ma chanson tout doucement, tout doucement. Ferme les yeux, écoute ma chanson. Et bonne nuit, et bonne nuit…” Thế là cô bé quyết tâm một ngày nọ đi tìm ông Lampion, đi phiêu lưu khắp mọi nơi, rồi gặp phải thêm một nhân vật kinh dị là Oribilis với mái tóc như cọng mì spaghetti, mũi khoai tây và hàm răng cà rốt. Đến đây thì mình nhớ nhất là lúc cô giáo cho tạo hình nhân vật này bằng bìa cứng, giấy màu và những sợi len. Cuối cùng kết cục thì mình không nhớ vì sao ổng chết. (Chỉ nhớ mấy câu trong bài hát: “Oribilis Oribilis, est-ce que tu es mort, est-ce que tu dors?” Nhưng mà dù sao Lucy cũng đã tìm được Monsieur Lampion, ông Lampion đi nghỉ hè trên biển.

Câu chuyện thứ 4: Un vieux savant dans les nuages (Tubulus và chú mèo Mistigri)

Chuyện này là chuyện về nhà bác học Tubulus đi du hành vũ trụ cùng với con mèo của ổng. Cái vì sao của ổng du hành toàn mây là mây, những đám mây rất ham ăn, mệnh danh là “Les nuages gourmands”. Mà hành tinh gì rất cũng rất kì thú, toàn là bánh kẹo, mèo Mistigri lên thám hiểm đã kịp ăn vụng được một miếng bánh gâteau chocolat, 3 miếng bánh tarte crème, 7 miếng bánh tarte táo và ù té chạy trước khi bị mấy đám mây nhầm tưởng nó là một con mèo bằng chocolat để ăn thịt. Sau đó thì Tubulus và mèo Mistigri cùng chiếc phi thuyền tham gia lễ hội đu quay cùng với các vì sao, và dĩ nhiên là sẽ hát bài đu quay: “Tournent, tournent les étoiles, en auto, à vélo. Tournent, tournent les étoiles, à moto et à dos de chameau. Tournent, tournent les étoiles, à la fête, à la fête. Tournent, tournent les étoiles, à la fête du ciel.“ Chặng cuối là người và mèo đi đến hành tinh Frigorix, được ông vua ổng tâm sự là á hả hồi xưa hành tinh này mùa hè quanh năm nóng nực bực bội cái ổng phát minh ra một cái máy làm lạnh cho nó mát mà hông hiểu sao lúc mát rồi thì máy nó không chịu dừng riết cái hành tinh đóng băng luôn kikiki. Hình như kết thúc là Tubulus châm ngòi cho lửa cháy cho nó bớt lạnh, cái nóng lạnh hồi cái thành mưa tùm lum, nên thành ra có bài này: “Plic ploc plic ploc quand qu’il pleut. Plic ploc plic ploc quand qu’il pleut quand il pleut, les gouttes de pluie glissent, glissent sur les parapluies.”

Câu chuyện thứ 5: Un hippopotame amoureux d’une girafe (Chú hà mã yêu nàng hươu cao cổ)

Nghe là thấy ngộ nghĩnh rồi, bạn hãy tưởng tượng chiều cao của các bạn ấy xem, haha. Vậy mà chú hà mã rất yêu nàng hươu ấy. Nàng hươu trong truyện rất xinh đẹp, cái cổ cao của nàng được trang hoàng bằng hằng hà sa số chiếc vòng cổ, nàng còn có cả một bộ váy màu vàng chanh, hí hí. Hình như trong rừng sắp tổ chức lễ hội gì đó, mà hà mã chẳng có gì để mặc, có mỗi bộ pijama, nên đi nhờ bà ếch làm quân sư, bả xúi vứt hết quần áo cũ đi, rồi đi tắm sạch sẽ thơm tho xức nước bông nước hoa các kiểu rồi đi may đồ mới. Tới tiệm vải mua thì cái thân hình quá khổ của hà mã hông đủ tiền mua vải. Thế là bà nội ếch đổi qua phương án vẽ đồ cho hà mã, vẽ nguyên một bộ suit xanh với cravatte màu đỏ cà chua hơi cẩm hường, mà hông biết lụm ở đâu được cái mũ nữa đội lên (mũ thì không vẽ được). Bạn ấy bảnh tỏn đi đến lễ hội, được khen đẹp trai hết lời, nhưng không may chưa kịp mừng thì bản đã bị tắm một trận mưa to và trôi hết màu, lại thành hà mã thời nguyên thuỷ. Quá nhọ cho đội tô màu 🙁

Câu chuyện thứ 6: Un roi qui avait une fille (Câu chuyện về công chúa tóc vàng béo phì Boule de Neige)

Chuyện kể rằng trong vương quốc nọ có một ông vua và một nàng công chúa. Thuở ban đầu vua và công chúa có 2 thân hình bằng nhau, cũng vừa phải, không ốm không mập. Nhưng công chúa Boule de Neige lại mắc chứng bệnh tham ăn vô tội vạ, cái gì bả cũng ăn, ăn luôn phần của nhà vua hay sao mà nhà vua càng ngày càng ốm còn bằng cái cây kẹo nến hồi đó đi học bán 500d 5 cây mút chụt chụt nhọn nhọn á mấy bạn. Nhà vua quá lo lắng muốn công chúa trở thành một nàng công chúa bình thường như bao công chúa khác, không đẹp cũng được nhưng đừng có mập (cái này mình tự bịa), ngài hỏi các đại thần lí do vì sao Boule de Neige ăn quá nhiều, ông quan kêu tại vì đầu bếp của cung điện nấu ngon quá, thế là vua ra lệnh cho ông đầu bếp phải nấu dở òm lại. Ông đầu bếp ổng bỏ đường vô gà quay, bỏ tiêu vô bánh ngọt, cho luôn muối vô chocolat, cả cái quàng cung không ai ăn được có bà Boule de Neige ăn lấy ăn để. Tới nước đó nhà vua quá xì chét rồi đành gọi 3 bà phù thuỷ ra tay. 3 bà phù thuỷ tên là Rasisa, Tamara, Baloula, nghe vụ công chúa béo phì mấy bả điều chế ra 3 cái bánh gâteau, tới lúc này thì có một sự xuất hiện lét lút của ông nội grenouille, ổng cho thêm hầm bà lằng gia vị vô mỗi cái bánh nhằm mục đích trục lợi cá nhân. Boule de Neige ăn xong miếng bánh của bà Rasisa hông có miếng suy suyển gì, vô ngục chơi. Boule de Neige ăn xong miếng bánh của Tamara thì chân tay teo đi, mà cái thân thì vẫn bự, vô ngục chơi với Rasisa. Boule de Neige lại ăn miếng bánh thứ ba của Baloula, teo rí lại thành tí hon, dĩ nhiên là Baloula xách theo gói đường vô ngục chơi với kiến với 2 bà trên luôn. Nhà vua đang buồn rầu đau khổ thì lúc này ông nội ếch mới xuất chiêu bay ra làm cái bla bla gì đó (hình như là hun chụt chụt), tự dưng Boule de Neige trở thành hot girl lộng lẫy xinh xắn đáng yêu diễm hường diễm huệ cẩm nhung cẩm chướng cẩm ly minh tuyết. Rồi ông nội ếch cũng thành hoàng tử đẹp trai để cho xứng với Tuyết công chúa.

Thế là hết truyện, hết 3 năm đầu đời đi học của mình. Mình biết nhiều bạn có tuổi thơ giống mình lắm, cái tuổi thơ mà việc được học cái ngôn ngữ này là một may mắn không tưởng. Nó ảnh hưởng rất nhiều tới tính cách và cả thói quen của mình đến bây giờ. Đi nhà sách không bao giờ mình bỏ qua quầy truyện tranh tiếng Pháp, cứ vào đó là ngấu nghiến đọc. Cái thứ ngôn ngữ ăn sâu vào từ bé đó, mặc dù bây giờ chẳng còn cơ hội để sử dụng nhiều nữa, nhưng mình trân trọng, rất trân trọng. Nó nhẹ nhàng, thanh thoát, như 1 bản nhạc vậy.

10.11.2020

Nếu bạn có điều kiện và yêu thích bài viết này, hãy cân nhắc ủng hộ blog giúp mình duy trì sáng tạo nội dung miễn phí và phi lợi nhuận.

Bình luận