Chào các bạn!
Thật ra ban đầu mình không tính viết bài này. Tuy nhiên, trong quá trình viết bài Tại Sao Mình Muốn Rời Khỏi Bộ Máy Vận Hành Khách Sạn? sẽ được lên vào kì tới, mình cảm thấy cần phải có một tiền đề để lời giải thích của mình trở nên hợp lí và có cơ sở. Mình không có ý định làm bạn nản lòng khi chọn ngành Quản trị khách sạn để theo đuổi, mà ngược lại mình còn rất khuyến khích bạn chọn ngành nữa. Dù vậy, chuyện gì cũng có lí do của nó, và mình sẽ giải thích cho bạn tại sao trong bài sau. Bạn đừng quên đón đọc hết cả 2 bài để có cái nhìn toàn diện về sự việc để thấy rằng, các quyết định được đưa ra của mình không bao giờ chỉ là một suy nghĩ nhất thời.
Cũng giống như đa số mọi người, mình ở độ tuổi 17-18 không có khái niệm cụ thể về việc mình muốn hay thích làm gì lâu dài. Bố mình là nhà giáo, nhưng học sư phạm chưa bao giờ có trong từ điển của mình. Mẹ mình là dược sĩ từ Đại học Dược Hà Nội, Anh trai mình là bác sĩ từ Đại học Y Dược TP.HCM. Mình đã từng được định hướng học y, đúng thế, đó là lí do tại sao mình học chuyên Sinh của Phổ Thông Năng Khiếu. Cơ mà, cả Anh trai lẫn Mẹ mình, dù không phải đối việc mình học y, cũng không ủng hộ nhiệt liệt đầy hào hứng. Đồng thời, mình có suy nghĩ rằng, mình không muốn đi một con đường quá cổ điển bởi thời thế thay đổi liên tục, và mình muốn ở trong guồng quay của sự thay đổi đó.
Mình đọc được thông tin về Chị Anh Thơ – vợ người mẫu diễn viên Bình Minh. Chị ấy là Trưởng bộ phận Tiền sảnh Sofitel Saigon Plaza, sau đó là Giám đốc doanh thu Caravelle Saigon, sau đó là Phó tổng giám đốc British Council, rồi Giám đốc điều hành Mathnasium và Giám đốc điều hành PNJ. Chị ấy dạy mình một bài học rất quan trọng: Chúng ta luôn có thể học hỏi một điều gì đó từ tất cả mọi người, kể cả một đứa trẻ, hay một người không có điều kiện tốt bằng mình. Mình nhận định rằng mình phải va chạm cuộc sống, tiếp xúc nhiều hơn để nhìn nhận thế giới, bởi sau này sẽ không đơn giản là Bố Mẹ mang toàn bộ những tài nguyên tốt nhất có sẵn đến cho mình nữa. Với góc nhìn của mình khi đó, mình chỉ thấy khách sạn là nơi tiếp xúc được với nhiều người nhất trong thời gian ngắn nhất. Thế là mình lên đường.
Tất nhiên, bây giờ mình đã trải nghiệm nhiều hơn mình-17-tuổi một chút, hiểu biết hơn một chút. Cách nghĩ hồi đó của mình không sai, chỉ đơn giản là qua thời gian, mình trở nên hiểu bản thân và môi trường xung quanh hơn.
1. Thị trường
Khi mùa đến, tất cả các khách sạn trong khu vực đều kín phòng, các khách sạn thì mọc lên như nấm và vẫn còn mọc dài dài với số phòng lên đến hàng trăm, hàng nghìn tại mỗi cơ sở. Sự phát triển của chất lượng nhân lực không theo kịp với sự phát triển của đơn vị cơ sở lưu trú, nên cơ hội cho ngành Quản trị khách sạn tại Việt Nam là rất lớn.
Bởi thị trường rất non, người làm trái ngành rất nhiều, trước mắt trong rất nhiều năm tới nữa, mình không cần phải lo lắng đến sự bão hoà của ngành ở Việt Nam. Dù không phải là lứa đầu tiên, mình vẫn được coi là thuộc nhóm đi tắt đón đầu của thế hệ, vì đào tạo ngành Quản trị khách sạn tại Việt Nam cũng mới phổ biến chưa lâu.
Hơn nữa, tại sao chủ đầu tư các khách sạn cao cấp tại Việt Nam là người Việt, nhưng người nắm giữ các vị trí điều hành cấp cao khách sạn đều là người nước ngoài? Bởi vì chúng ta không giỏi bằng họ? Không, mình không tin điều đó. Chúng ta chỉ đi sau họ, nên bây giờ chúng ta đang mượn kĩ năng của họ để nâng cao kĩ năng của chính mình thôi.
Tiềm năng lớn thế, tại sao không?
2. Yêu cầu công việc
Quản trị khách sạn, đặc biệt là đối với thị trường cao cấp, yêu cầu rất cao về kĩ năng mềm, trong khi kĩ năng cứng của ngành không có mấy. Đối với mình, kĩ năng cứng là điều mình luôn có thể học, không lúc này thì lúc khác. Tuy nhiên, cơ hội để va chạm xã hội khi tuổi đời còn trẻ chắc chắn sẽ có ích cho mình về lâu dài trong bất kì tình huống nào.
Làm việc trong ngành Quản trị khách sạn, mình đã vỡ lẽ ra vô số bài học, ví dụ như hết sức kiên nhẫn và bình tĩnh để giữ hoà khí với đồng nghiệp và khách hàng dù máu mình đã leo lên đến tận não, cẩn trọng từng li từng tí trong mọi phát ngôn và đặc biệt lưu tâm đến yếu tố pháp lí, hay là cân bằng giữa việc công và việc tư.
Nhờ đặc trưng yêu cầu công việc như vậy, trải nghiệm là câu trả lời chắc chắn nhất cho năng lực. Thời gian là một phần của trải nghiệm đó, nhưng không phải là tất cả. Đó cũng chính là cái hay của ngành, rằng một người có 20 năm kinh nghiệm chưa chắc đã đủ can đảm để đảm đương một trọng trách lớn hơn một người có 5 năm kinh nghiệm. Trải nghiệm, ngoài thời gian ra, còn cần một tư duy cởi mở và lòng kiên định với kết quả cuối cùng. Tư duy cởi mở là để nghênh đón những thay đổi, cả tích cực lẫn tiêu cực. Kiên định với kết quả cuối cùng là dù bạn có đưa ra quyết định gì đi chăng nữa, bạn cũng không xa rời giá trị cốt lõi.
3. Mình tham vọng
Chắc chỉ cần đọc một vài bài blog, bạn cũng có thể đoán ra điều này. Lựa chọn ngành Quản trị khách sạn giúp mình khắc phục được điểm chưa mạnh của bản thân khi đó là kĩ năng mềm, đồng thời mình biết khả năng quan sát và tư duy logic của mình so với mặt bằng chung ở Việt Nam cũng thuộc dạng khá, nên việc thăng tiến nhanh và chắc chắn đã nằm sẵn trên con đường mình vẽ ra.
Với tham vọng đó, mình đã vạch hết kế hoạch và chiến lược để đạt mục tiêu nhanh nhất có thể. Thực tế cũng cho thấy những toan tính của mình hoàn toàn không sai, khi mình đã giữ được vị trí Reservations Manager của khách sạn 5 sao quốc tế lúc mới 20 tuổi. Đồng thời, thực tế cũng cho thấy, rõ ràng là thị trường khách sạn tại Việt Nam tiềm năng cho người trẻ là rất lớn.
Nhờ đặc tính của ngành, đặc biệt là đối với thị trường cao cấp, nếu bạn không có một kĩ năng cứng nào quá hoàn thiện như bạn học các môn khoa học không tốt lắm, bạn không có năng khiếu nghệ thuật, bạn không có lực để làm việc chân tay nhiều, v.v… thì tập trung vào kĩ năng mềm là dễ nhất. Có thể bạn sẽ mất một ít thời gian ở giai đoạn đầu sự nghiệp loay hoay tìm phương pháp phù hợp với bản thân. May mắn là, đối với tất cả mọi người, chỉ cần đảm bảo yếu tố trải nghiệm kể trên, thăng tiến sẽ đến, ít nhất là từ thời điểm hiện tại đến tương lai gần, vì thị trường ngành khách sạn của Việt Nam vẫn còn rất nhiều, rất rất nhiều tiềm năng phát triển.
Nếu bạn không thích môi trường văn phòng ôm máy tính làm đi làm lại có mấy thứ từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, Quản trị khách sạn có thể sẽ phù hợp với bạn. Mỗi ngày bạn sẽ gặp hàng trăm người khác nhau, họ kể cho bạn hàng trăm câu chuyện khác nhau. Bạn sẽ học được cách trở nên điềm đạm hơn, biết để ý đến người khác hơn. Chỉ riêng về tính cách, bạn cũng đã tốt hơn bao nhiêu rồi.
21.01.2022
Nếu bạn có điều kiện và yêu thích bài viết này, bạn có thể ủng hộ blog để mình tiếp tục duy trì phát triển chất lượng nội dung.
6 thoughts on “♡ Tại Sao Mình Chọn Học Quản Trị Khách Sạn? ♡”