Sau thất bại của blog đầu tiên từ 2016 trên nền tảng Google Blogspot, lúc mới viết blog trở lại khoảng 09.2020, mình viết rất ngẫu hứng mà không có kế hoạch nào, chỉ viết để lưu lại những suy nghĩ cá nhân thôi. Đến 01.2021, mình bắt đầu đặt ra kế hoạch cho bản thân là mỗi tuần phải đăng 1 bài. Đến 07.2021 khi số lượng bài mình đã viết xong và nằm ở danh sách chờ quá dài đến mức phải 6 tháng sau bài mới được lên thì mình quyết định đẩy nhanh gấp đôi tốc độ xuất bản các bài viết trên blog thành 2 bài/tuần cho đến bây giờ. Dù công khai trên trang chủ mỗi tuần mình vẫn đăng 2 bài viết, nhưng nếu các bạn theo dõi blog của mình (không phải theo dõi trang cá nhân mạng xã hội) thì sẽ thấy là từ 03.2022 mình đã đăng 3 bài/tuần rồi, với chủ đề của bài thứ 3 lệch hẳn so với chủ đề chủ đạo của blog như là nấu ăn, đánh giá phim ngôn tình Trung Quốc, làm đẹp, v.v…
Trong hơn nửa năm trở lại đây, không chỉ bạn đọc mà ngay cả người thân và bạn bè của mình đều miêu tả cảm giác của họ về mình bằng một từ “nể” (mình lấy lời của họ nhé, không phải mình tự chế ra đâu 😅). “Nể” vì mình đi học bằng ngôn ngữ thứ hai nhưng vẫn tốt nghiệp thủ khoa, “nể” vì mình học ngành Quản trị khách sạn nhưng lại được mời làm việc trong lĩnh vực Phân tích tài chính ở London, “nể” vì mình vẫn có thể chăm sóc gia đình làm việc nhà, vẫn có thể chăm sóc sức khoẻ bản thân bằng việc đi bơi, vẫn có thể cân bằng cuộc sống bằng việc chơi piano, vẫn cứ lên được 2-3 bài viết/tuần và có chiến lược phát triển blog, vẫn làm người dẫn đầu của một nhóm trong một trò chơi điện tử (không ngờ đúng không 😜). Tất cả mọi việc mình đều hoàn thành tốt và được ghi nhận, và số lượng dự án / công việc mình nhận chỉ có tăng chứ không có giảm.
Nhưng đời không như là mơ các bạn ạ (ẹc!). Thông thường mình hay giữ cho blog luôn có bài đăng trong vòng 1 tháng tới, cho đến hôm nay khi số lượng bài đăng đã lên lịch trên blog mình chỉ còn là con số 4, và chỉ có 1 trong số đó là “chuẩn” tinh thần suy ngẫm và bứt phá của blog Linh Janetta Le. Mình bắt đầu quan ngại sâu sắc vì sự “quả bí” này…
Cho đến hôm qua mình có một cuộc nói chuyện dài với một người Chị đã lâu rồi mình không nói chuyện cùng. Rồi mình nhận ra, tư duy của mình dành cho các bài viết của mình có lẽ đã không thích hợp. Mình cứ nghĩ rằng mọi người sẽ chỉ tập trung vào những bài viết của mình giúp họ trở nên giỏi hơn, giúp họ đạt được nhiều mục tiêu hơn trong cuộc sống mà mình cũng quên mất rằng chính những khía cạnh được coi là linh tinh kia như nấu ăn, làm đẹp, kể chuyện, âm nhạc, v.v… mới là thứ cân bằng cuộc sống của mình lại, để mình không phải gánh cái áp lực như căn bệnh trầm cảm mà rất nhiều người trên thế giới đang gặp phải.
Hiểu được điều này, mình sẽ điều chỉnh lại lịch lên blog như nó vốn có, chỉ lên sóng 2 bài/tuần và sẽ không có một khía cạnh nào được coi là linh tinh nữa. Rõ ràng là, phải có những khía cạnh đó, mình mới tìm được an yên, mình mới có không gian thoáng đãng để thực sự suy ngẫm và bứt phá như mong muốn của mình lâu nay. Có thể rồi sẽ có bạn đọc rời bỏ mình, nhưng dù cho mình viết cho bạn đọc cỡ nào, mình cũng viết cho cả bản thân mình nữa. Không chỉ là truyền cảm hứng cho bạn, mà mình cũng hi vọng bạn sẽ đồng hành cùng mình để tất cả chúng ta đều trở nên tốt hơn, xuất sắc hơn trên góc nhìn của riêng mỗi người.
Mình tin hành trình nào cũng sẽ có ý nghĩa và đáng nhớ khi chúng ta đi cùng nhau và không đơn độc. Mình không phải là siêu nhân nên cũng sẽ có lúc cần sạc pin lại năng lượng để đi tiếp con đường phía trước. Bây giờ chính là lúc đó. Bây giờ chính là lúc mình nên tư duy cởi mở hơn, tin vào bản thân hơn, và cũng là tin những bạn đọc của mình hơn.
Yêu bạn 🌹
27.04.2022
Nếu bạn có điều kiện và yêu thích bài viết này, bạn có thể ủng hộ blog để mình tiếp tục duy trì phát triển chất lượng nội dung.